Kênh Tên Miền chuyên cung cấp tên miền đẹp, giá rẻ! Hãy liên hệ kỹ thuật: 0914205579 - Kinh doanh: 0912191357 để được tư vấn, hướng dẫn miễn phí, Cảm ơn quý khách đã ủng hộ trong thời gian qua!
kiem tien, kiem tien online, kiem tien truc tuyen, kiem tien tren mang
Friday, 8 March 2013


Căng thẳng di chuyển giữa dòng xe máy dày đặc. Ảnh : T.P

Căng thẳng di chuyển giữa dòng xe máy dày đặc. Ảnh : T.P

Suốt cả ngày đánh vật với cái vôlăng trên những cung đường với tổng chiều dài hơn 200km đông đặc xe gắn máy, chực chờ đầy cạm bẫy, nguy hiểm nếu chỉ một chút lơ đễnh, một cái sẩy tay đánh vôlăng quá trớn hay một cái đệm thắng không kịp thời, hậu quả sẽ khôn lường… Vì thế anh đùa, “lái xe buýt khó hơn cả lái xe tăng”.


Ở cái tuổi 41, anh Ngô Thanh Nhã với vẻ bề ngoài dễ khiến người mới gặp nhầm tưởng đã bước sang tuổi 50. Nước da rám nắng, khuôn mặt khằn hơn so với tuổi. Sở hữu một chiều cao 1,75m, nặng hơn 90kg, tôi nửa đùa nửa thật trêu ghẹo: “Anh làm phi công lái máy bay coi bộ hợp hơn lái xe buýt”. Anh cười đáp lại: “Máy bay thì không dám mơ, chứ xe tăng thì tôi cũng từng là một tay lái cừ khôi à”. Thì ra, trước khi đến với nghề xe buýt, anh Ngô Thanh Nhã có một quãng thời gian (1993-1997) là lính xe tăng tại Trung đoàn Tăng Thiết giáp 26 đóng tại Đồng Nai. “Lái xe tăng coi vậy mà dễ, ít căng thẳng, áp lực như mỗi lần ôm vôlăng xe buýt trên đường TPHCM vừa chật hẹp, vừa đông xe gắn máy” - Ngô Thanh Nhã chia sẻ.


Đánh vật…


Nổ máy. Kiểm tra lần cuối chân thắng, ga, côn. Anh Nhã quan sát kỹ xung quanh rồi đánh hết vôlăng về bên phải, chiếc xe buýt 80 chỗ bắt đầu lăn bánh rời Bến xe An Sương (Q.12) tiến ra đường Trường Chinh cho hành trình đến điểm cuối tại ĐH Nông Lâm (Thủ Đức). Chạy một đoạn vài trăm mét đến vòng xoay cầu vượt An Sương, từ hướng trái, một xe container to đùng lao đến như thể sắp va vào xe buýt khiến ai nấy trên xe thót cả tim. Anh Nhã vẫn tỏ ra bình tĩnh, rà chân thắng, đá mắt nhanh sang kính hậu bên phải, còn đôi bàn tay khỏe mạnh đánh liên tục lên vôlăng sao cho chiếc xe buýt dài hơn một chục mét giữ được khoảng cách an toàn. “Chạy ở đường vành đai ớn nhất mấy ông xe container, còn vào nội đô thì ngán ngẩm xe gắn máy. Lái xe buýt nào chỉ một chút lơ đễnh hoặc thiếu bình tĩnh, xử lý không kịp thì tai nạn như chơi” – anh Nhã nói.


Xe đi vào nội đô trên đường Cộng Hòa. Trước mặt chúng tôi là cả biển người xe gắn máy, ôtô ken chật cứng dưới cái nắng chói chang ở đoạn vòng xoay Lăng Cha Cả đang bị rào chắn một phần mặt đường phục vụ thi công cầu vượt thép. Xe gắn máy tràn lấn sang trước đầu xe buýt. Anh Nhã kiên nhẫn nhích đi từng chút một và không quên quan sát chiếc kính to bằng cái đĩa đặt ở phía góc trên bên phải đầu xe. Nhìn qua kính gắn ở đầu xe, tôi có thể nhận thấy đầu xe buýt cách hàng loạt đuôi xe gắn máy chừng 20-30cm, có lúc xe gắn máy sát rạt đầu xe buýt. Trong lúc trên xe, hành khách cứ nhoi nhoi lên vì chuyện kẹt xe trễ giờ làm, giờ học thì anh Nhã đang căng thẳng vật lộn với cái vôlăng, chân thắng, bò qua từng khúc cua gắt, chật hẹp đầy rẫy xe gắn máy. Mồ hôi đã đầm đìa trên khuôn mặt anh. Trong đầu tôi chợt nghĩ, với khoảng cách sát rạt như vậy, chỉ một chút sẩy chân thắng thì hàng loạt xe gắn máy khó tránh khỏi bị cuốn vào gầm xe buýt…


Lái xe buýt khó hơn lái xe tăng!

“Làm dâu trăm họ, chấp nhận thôi!”

Mỗi chuyến xe từ điểm đầu đến điểm cuối mất gần 1 giờ 30 phút. Nghỉ ngơi độ chừng 15-30 phút, anh Nhã lại tiếp tục cho hành trình vất vả quay ngược lại, và cứ vậy mỗi ngày 6 chuyến (chưa kể những hôm tăng chuyến). Suốt 10 năm gắn với nghề lái xe buýt, cùng với áp lực giao thông thường trực trên đường, anh Nhã như nhận ra rằng, công việc lái xe buýt của mình khác nào “làm dâu trăm họ”.


Khách đi xe buýt đủ thành phần học sinh, sinh viên, trí thức, lao động phổ thông, người buôn bán…, nhưng đâu phải tất cả hành khách đều ý thức giữ vệ sinh, chấp hành nội quy trên xe buýt. Chuyến xe buýt máy lạnh dường như trở nên ngột ngạt hơn khi có đến gần 100 hành khách đứng, ngồi lố nhố. Dù xe có biển cấm hút thuốc, một hành khách vẫn bất chấp phả khói thuốc lá làm hành khách cảm thấy khó chịu, nhưng lại ngại lên tiếng. Anh Nhã thấy vậy nhắc nhở thì lập tức người đàn ông ăn bận lè phè lớn tiếng quát lại: “Hút có một chút làm gì dữ vậy”, rồi vẫn thản nhiên nhả khói thuốc. Anh Nhã nhắc lại lần nữa thì nhận được câu trả lời: “Ông im đi. Nói nhiều quá!”.


Trong khi đó, một số hành khách khác thì ăn trái cây, quà vặt vứt rác ngay xuống sàn xe dù sọt rác gần đó, có người thiếu ý thức đến mức khạc nhổ bừa bãi trên xe. Tiếp viên, lái xe nhắc thì nhận được những lời lẽ thiếu tế nhị từ những người này. Anh Nhã lắc đầu ngao ngán: “Lái xe suốt cả ngày đã thấm mệt rất dễ phát cáu, lại gặp thêm mấy cảnh này, mình không kiềm chế là có chuyện ngay. Nhiều lúc hành khách bực tức chuyện ở đâu đâu, khi lên xe buýt chỉ một động tác thắng gấp thôi cũng đủ để họ trút cơn giận mắng xối xả vào mình”.


Mệt mỏi, áp lực, căng thẳng là vậy, nhưng về đến điểm cuối đâu phải lúc nào anh cũng được thảnh thơi nghỉ ngơi. Khách vừa xuống hết, anh Nhã cùng tiếp viên lại lao vào công việc lau chùi, quét dọn những thứ xà bần, túi nylon nôn ói khách quăng bừa trên xe. Dứt công việc vệ sinh xe, anh lại quay sang xách cái thùng càlê, mỏlết xuống kiểm tra an toàn kỹ thuật xe chuẩn bị cho chuyến tiếp theo. Bưng tô cơm ăn vội vài miếng rồi đành bỏ dở giữa chừng vì đã đến tài phải chạy tiếp.


Tiền công 50.000 đồng/chuyến xe cộng với khoản tiền cơm 50.000 đồng/ngày, thu nhập mỗi ngày 350.000 đồng. Với khoản thu nhập thoạt nghe có vẻ kha khá, nhưng so với công sức anh bỏ ra quần quật từ tờ mờ sáng cho đến tối mịt và phải làm việc trong điều kiện với nhiều áp lực, căng thẳng trên hành trình hơn 200km thì là sự đánh đổi không đơn giản. “Ngày kết thúc sớm như hôm nay cũng 18h, nhiều ngày chạy tài cuối về đến bến hơn 20h. Nói thật, chỉ khi cho xe đậu vào bãi kết thúc một ngày thì tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm như trút bỏ được gánh nặng gông cùm luôn treo lơ lửng trên cổ suốt cả ngày chạy trên đường. Nhưng cảm giác nhẹ nhõm, thoải mái ấy cũng chỉ vẻn vẹn trong khoảng thời gian ngắn, rồi một ngày mới lại bắt đầu với bao áp lực cũ lặp lại.


“Cái nghề lái xe buýt là vậy! Cuộc sống mưu sinh đành phải chấp nhận thôi, chứ biết sao bây giờ ?” – anh Nhã trút nỗi tâm sự trước lúc chia tay, kết thúc một ngày làm việc để về với gia đình đang chờ bữa cơm tối! Còn tôi cứ bần thần mãi khi chứng kiến sự khó nhọc vất vả của anh. Tôi mong muốn sự thông cảm sẻ chia của mọi người sẽ đến với cánh tài xe buýt khi biết về phần nào những vất vả của họ qua bài viết nhỏ này.


Theo Lao Động







via Xã hội - Chaobuoisang.net http://chaobuoisang.net/lai-xe-buyt-kho-hon-lai-xe-tang-1604064.htm, Theo Xã hội Blog Kênh 12

0 comments:

Post a Comment

domain, domain name, premium domain name for sales

Popular Posts